Bên góc quán quen cũ ai đó vẫn đứng đợi chờ ai…
2 | 2019-02-16Mùa xuân, mùa bồng bềnh những áng mây, mây trắng ngần như màu áo của tuổi băng trinh. Mùa xuân, mùa hoa lá như được hồi sinh sau những ngày đông ảm đạm, lạnh giá. Lòng tôi chùng xuống như muốn lắng nghe một chút tâm tình của mùa xuân để tôi không nghĩ về những điều em thường hay kể.
Chắc có lẽ cuộc đời này tình cảm là thứ đem lại cho chúng ta rất nhiều những cảm giác ngọt ngào và ấm áp, là liều thuốc thần giúp chúng ta xoa dịu mọi nỗi đau thì nó cũng là thứ đem lại cho chúng ta rất nhiều những cảm giác đau khổ. Nhưng đau khổ nhất có lẽ không phải là những câu nói chia tay, những phút giây mà người ấy vô tâm mà đau khổ nhất lại chính là khi biết rằng người ấy chẳng hề yêu mình.
Xuân ấy về cho muôn hoa khoe sắc, cho vạn người nao nức, nhưng trong tôi từ thuở nào chẳng hay đã không còn háo hức mà chỉ còn cơn mưa ướt mềm nỗi nhớ!
Tôi với em từng có với nhau rất nhiều kỷ niệm đẹp trong độ tuổi trăng tròn. Em xinh, dễ thương và hiền lành. Em tốt bụng, dễ tính và thật thà. Tôi thích em ở cái tính tốt bụng và nụ cười răng khểnh ấy! Điệu cười của em khiến tôi ngất ngây như cái đẹp của mùa thu mà tôi vẫn từng yêu vậy! Tôi còn chẳng biết là mình đã yêu em từ khi nào nữa. Tôi ấy cứ theo tình tình chạy mà chạy tình tình lại theo. Nghĩ lại thật buồn cười, cứ nghĩ chỉ cần mình ga lăng, mình bảo vệ em, mình tốt với em thì em sẽ hiểu được tình cảm của mình. Nhưng bên cạnh em lại có nhiều người đàn ông hơn tôi mà thích em. Tôi sợ mình bị bỏ lại trong một cuộc tình đơn độc, tôi sợ mất em trong những ngày tôi chẳng có gì… Và nỗi sợ của tôi càng thúc giục mình để nói cho em, nhưng bên em đã có một ai mà chẳng phải tôi nữa rồi…
Chắc tại tôi quá ảo tưởng về vị trí của mình trong trái tim em hay em chỉ coi tôi như một trò đùa vô hình? Tình yêu ấy mà yêu rồi đâu cần gì biết ngày mai, yêu rồi đâu còn biết mù quáng là gì? Đã yêu rồi thì tất nhiên chẳng thể dùng ngôn từ nào diễn tả được cái cảm xúc đâu…
Những lời nói ngọt ngào thường khiến chúng ta si mê đến ngu muội, tôi rất hay nhớ về những điều em thường nói đó cũng chỉ là lời hứa giản đơn mà em không còn giữ trọn, chỉ tại tôi cứ mơ về những thứ xa xôi.
Gió trong xanh, hoàng hôn tím về trong đáy mắt em rực lên màu nỗi nhớ, em yêu những thứ dịu ngọt của xuân, yêu cái mùi nắng, bầu trời xanh ngắt của xuân nhưng em lại thương thật nhiều những chiều mưa lớt phớt bay của trời đông.
Em thường kể với tôi về ánh mắt buồn long lanh ướt, về những ân tình trên dòng lưu bút bâng khuâng, về những nỗi buồn sắp sửa chia xa. Em thường sợ một mai mùa xuân sẽ chìm vào dĩ vãng, khi cánh cổng trường khép lại, thiếu mất đi một người, em biết phải thế nào?
Trong tôi còn thắm đượm dáng người con gái đầu đời, một nỗi buồn cao vợi, kỷ niệm xưa giờ xa xôi quá, chẳng biết phải đi đâu để tìm. Ai mà biết được chứ, chỉ biết rằng ngay lúc này đây, bên những cơn gió đong đưa ru yên lòng người, lòng tôi không vui khi còn vấn vương để tâm tư lạc về miền ký ức.
Tôi nhớ như in về một hình bóng ấp e khó có thể phai mờ, bên một khung trời nào khác em còn thương mùa đông hay không? Còn bên góc quán quen cũ ai đó vẫn đứng đợi chờ ai…